CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Canh Bạc


Phan_29

Nguỵ Tông Thao cong môi, từng bước một đến gần cô, cảm giác áp bức nồng đậm từng tầng từng tầng bao lấy Dư Y. Dư Y bất giác lui về phía sau, tay phải vịn vào lưng ghế. Tươi cười dần dần cứng ngắc theo sự tới gần của Nguỵ Tông Thao.

Âm thanh trong rạp hát truyền đến một trận thét chói tai và gầm nhẹ. Nguỵ Tông Thao rốt cuộc khiến cho Dư Y không đường thối lui.

Anh nhìn xuống từ trên cao, không chút để ý. Bàn tay chậm rãi tiến đến sau cổ Dư Y. Nhận thấy được sự cứng ngắc cùng mồ hôi của cô, anh dùng sức kéo mạnh cô đến, giữ lấy cổ cô, giọng lạnh lùng nói: “Không trùng hợp. Tôi cố ý đến nếm em!”

Chương 50

Bàn tay trên cổ rất lớn, dễ dàng bóp lấy mạch ở trên cổ. Dư Y bị đau, mày nhăn lại. Trong rạp hát tràn đầy âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai. Không khí thật quái dị.

Ngón tay cái của Nguỵ Tông Thao đặt trên động mạch của cô chần chừ, lúc nhẹ lúc nặng, thoáng dùng sức liền thấy chân mày cô nhăn thêm vài phần. Giữa hai người chỉ cách một nắm tay, hai bên đều có thể cảm giác được hít thở của đối phương. Nguỵ Tông Thao nhìn thấy mồ hôi chậm rãi chảy xuống từ màng tang của cô, anh cúi đầu xuống, từ hai má của cô bắt đầu liếm hướng lên trên.

Dư Y kêu lên một tiếng đau đớn, quay đầu, hai tay nắm lại để ở trên ngực anh. Trên cổ lại đau đớn, cô khẽ kêu lên một tiếng khổ sở. Nguỵ Tông Thao đã liếm tới giữa chân mày của cô, rồi dọc theo mũi đi xuống, chần chừ ở bên môi cô. Dư Y vừa trốn tránh môi lưỡi của anh vừa gỡ tay ở trên cổ ra. Vách tường ở sau lưng như bị đẩy mạnh, cô bị đè ép đến khó có thể hít thở, há miệng giãy dụa. Lực ở trên cổ bỗng nhiên buông ra, cô ho khan thật mạnh.

Một tay Nguỵ Tông Thao ôm cô, một tay vỗ nhẹ lưng của cô: “Mùi vị vẫn ngon như trước.” Giống như hiểu ra, hai mắt trói chặt cô.

Dư Y ho đến đỏ mặt, tay phát cáu dùng sức đẩy anh ra. Tiếc rằng Nguỵ Tông Thao rất rắn chắc, đứng tại chỗ không di chuyển một chút nào. Trái lại anh cầm lấy tay cô, kề ở bên miệng hôn một cái, nói: “Có cái gì muốn nói với tôi không?”

Ánh sáng trên màn hình chiếu vào mặt Dư Y. Dư Y bưng lấy cổ không lên tiếng. Âm thanh mập mờ càng ngày càng cường điệu. Hít thở của người trước mặt cùng dần dần tăng lên, nhưng còn biết kiềm chế, chỉ đưa tay vói vào trong áo thun Dư Y sờ soạng.

Dư Y bắt lấy bàn tay của anh, nhịn không được nói: “Nguỵ Tông Thao!” Giọng nói khàn khàn, cổ họng còn khó chịu một chút.

Nguỵ Tông Thao chuyển cô về phía màn hình. Hình ảnh phim rõ ràng, đập vào mắt hai người. Dư Y bỗng chốc mở trừng mắt, lỗ tai đều đỏ lên. Cô cố gắng thụi người ở sau lưng. Nguỵ Tông Thao dò xét ngực của cô, hỏi: “Ba tháng nay, có người khác nếm qua em không?”

Dư Y cạy không ra bàn tay ở trong áo, vừa vội vừa giận: “Anh bị bệnh thần kinh, anh buông ra cho tôi!” Cô bỗng nhiên thét chói tai, bàn tay ở trong áo ngực thô ráp, nắm cô thật đau.

Giọng nói của người ở sau lưng có chút hung dữ: “Sớm chiều ở chung với Trần Chi Nghị ba tháng, có phải đã không còn nhớ rõ tôi hay không? Có còn nhớ tôi đối với em như thế nào hay không? Giống như trong màn ảnh vậy, em cũng rất hưởng thụ!”

Anh ấn Dư Y vào cạnh ghế, ra tay vừa nặng vừa ác. “Rời khỏi tôi liền ở cùng với anh ta? Tôi không nghĩ là tình cảm của em và anh ta sâu như vậy. Nhìn thấy tôi thì bỏ chạy, em có bao nhiêu chán ghét tôi? Anh ta chạm qua em ở đâu?”

“Anh điên đủ rồi, không có!” Dư Y không thể động đậy. Hiệu quả âm thanh rất tốt, âm thanh này giống như đang trình diễn thật sự. Cả rạp hát chỉ có chỗ bọn họ đang đứng là có ánh đèn, phóng mắt nhìn ra một mảnh tối tăm. Không biết còn có người nào trốn ở trong góc phòng hay không, đang thưởng thức tiết mục vừa xảy ra.

Dư Y không khỏi hồi hộp, hai chân từ từ nhũn ra, may mắn là được Nguỵ Tông Thao ôm nên mới không bị té trên đất. Cô thấy Nguỵ Tông Thao tức giận, không giống như đang hù doạ cô, thì thật sự bắt đầu sợ hãi, hô lên: “Tôi không có bỏ chạy cùng với anh ta, anh ta cũng không có chạm đến tôi!”

Nguỵ Tông Thao dừng động tác lại, chăm chú nhìn vẻ mặt của Dư Y, giống như là đang đánh giá thật giả. Hồi lâu anh mới cong môi thả cô ra.

Chiếu phim bị ngưng lại. Đèn trong rạp hát lại được bật sáng. Dư Y thở phào nhẹ nhõm, đầu óc không ngừng chuyển động. Cô vẫn còn sợ hãi trong lòng, mồ hôi trên lưng chảy ròng ròng. Làn da giống như vẫn còn độ ấm của Nguỵ Tông Thao, nóng bỏng khiến cho người ta sợ hãi. Dư Y đang chọn lọc lời nói thì chuông di động của Nguỵ Tông Thao vang lên bất thình lình. Anh chỉ đáp lại một tiếng “Ừ”, ngồi xuống ghế, nói: “Mời em xem kịch.”

Cửa rạp hát mở ra, đoàn người đi vào, dẫn đầu là Trang Hữu Bách, mấy người còn lại là đều mặc đồng phục của nhân viên du thuyền. Hai người nhân viên ở sau cùng đang bắt giữ một người, thúc anh ta đi về phía bên này sân khấu. Dư Y trố mắt một lúc lâu thì không khỏi đi về phía trước: “Các anh làm gì vậy!”

Người đang bị hai nhân viên bắt giữ ngẩng mạnh đầu, trên mặt xanh tím, đầu đầy mồ hôi, nhìn thấy Dư Y thì vội vàng nói: “Nhất Nhất!” Đúng là Trần Chi Nghị.

Cảnh tượng này giống như nam nữ si tình. Giọng Nguỵ Tông Thao lạnh lùng nói: “Lại đây.”

Không có chỉ đích danh, nhưng ở đây mọi người đều biết anh đang nói ai.

Dư Y xoay người nhìn anh, cười lạnh hỏi: “Giải thích một chút, đây là cái ý gì?”

“Em thấy sao thì ý như vậy.”

Giữa hai người có mùi thuốc súng, đậm đặc gay gắt. Dư Y tức giận cười: “Tôi khiến anh bị cắm sừng cho nên anh trả thù?”

Những lời này giống như tiếng sấm. Nhân viên của du thuyền trừng lớn mắt rồi thu hồi, làm bộ như không có nghe thấy. Ngay cả Trang Hữu Bách cũng bị ngạc nhiên nho nhỏ. Lại nghe Dư Y nói tiếp: “Ánh mắt của tôi không kém đến mức như vậy, anh thả anh ta ra.”

Thật là thức thời, không kiên quyết phản kháng. Nguỵ Tông Thao càng xem càng thích, vẫy tay cười nói: “Lại đây.”

Dư Y hết cách, chỉ có thể đi đến gần anh. Nguỵ Tông Thao dắt tay cô, để cô ngồi vào bên cạnh, bỗng nhiên nói: “Tiếc là ánh mắt của anh ta rất tốt, dính chặt lấy em, tôi rất không thích những người khác nhìn em.”

Nhân viên du thuyền di chuyển hai mắt, lái ánh mắt nhìn bầu trời mà không nhìn Dư Y.

Nguỵ Tông Thao hất hất cằm ra hiệu cho Trang Hữu Bách. Trang Hữu Bách túm Trần Chi Nghị đến, dễ dàng kềm được hai tay của anh ta. Dư Y hét lên: “Nguỵ Tông Thao!”

Nguỵ Tông Thao kêu cô yên tâm đừng nóng nảy, nhìn về phía Trần Chi Nghị, nói: “Tôi thiếu chút nữa là thấy anh, ba tháng trước, anh xem kịch có phải thấy rất vui hay không?” Anh quay đầu giải thích với Dư Y: “Chắc là em không biết, em bán đi những túi da, quần áo, người mua ở đằng sau là anh ta.”

Dư Y sửng sốt, có chút không dám tin.

Khi đó cô đăng tin ở trên diễn đàn tìm người mua, mỗi một người mua cũng không giống nhau. Thời gian hẹn là ngay sau lúc cửa hàng mở cửa mua bán, người tới cũng đều là phái nữ. Cô không nghĩ rằng từ đầu đến cuối là Trần Chi Nghị đứng ở đằng sau điều khiển.

Nguỵ Tông Thao nói: “Anh ta có chạm vào chỗ nào khác của em hay không, tôi không biết, nhưng anh ta đã chạm vào eo của em. Tôi đã nói mời em ăn môi cá chưng, lần này không bằng đổi lại là tay gấu, thế nào?”

Dao phay đã được bày ra, dường như là lấy từ nhà bếp của du thuyền. Dư Y không tin Nguỵ Tông Thao sẽ làm như vậy, nhưng khi cô thấy Trang Hữu Bách giơ cao dao phay lên thì cô vẫn cứ hét lên: “Trang Hữu Bách, anh dám!”

“Cậu ta có cái gì mà không dám.” Vẻ mặt Nguỵ Tông Thao thích thú: “Cũng không phải là chưa từng làm.”

Ở bên kia Trần Chi Nghị đầu váng mắt hoa. Anh ta vốn là đi ra tìm Dư Y, kết quả là bị người bắt ở trong sòng bài. Thân thể anh ta vẫn chưa khoẻ lại, khi đánh nhau rõ ràng là bất lợi, không tới hai chiêu đã bị đối phương chế ngự. Hiện giờ anh ta lại không có sức, sau khi nghe vậy thì cười khẽ: “Chặt tay?” Anh ta nhìn về phía Dư Y, ánh mắt dịu dàng, nói: “Không phải là em sẽ càng mềm lòng thêm?”

Người này thật sự là không sợ bị chết nhanh hơn. Dư Y bỗng nhiên đứng dậy, mắng: “Câm miệng!”

Cô nhìn thẳng Nguỵ Tông Thao, cố gắng bình tĩnh: “Anh rốt cuộc điên có đủ chưa? Chuyện giữa tôi với anh không cần liên luỵ đến người ngoài. Anh để cho anh ta đi, tôi có lời muốn nói với anh.”

“Có chuyện gì thì cứ nói.” Nguỵ Tông Thao nói: “Chặt xong hai tay của anh ta thì quẳng anh ta vào vùng biển quốc tế.”

Dư Y la lên: “Anh bị bệnh à? Bối cảnh nhà anh ta là gì anh có biết hay không? Anh thật sự nghĩ anh là một người rất tài giỏi của xã hội đen?!” Miệng của cô la hét như vậy, quả là đã bị hoảng sợ như ý muốn. Nguỵ Tông Thao của hôm nay và trước kia như là hai người – lên tàu dễ dàng, tuỳ ý ra lệnh nhân viên của du thuyền chặn đường cô, chiếm dụng lấy chỗ ngồi này vốn nên dùng trong rạp hát, từng tiếng gằn của anh đều khiến cho người ta không rét mà run, vừa rồi khi hôn cô có ham muốn nhưng cũng có tức giận.

Đến bây giờ Dư Y còn không biết chẳng hạn Nguỵ Tông Thao đến tột cùng là làm gì. Nhưng cô tin tưởng Nguỵ Tông Thao nói được là làm được. Ngay tại lúc Nguỵ Tông Thao lạnh lùng nhếch môi, nhìn về phía Trang Hữu Bách chuẩn bị ra lệnh lại lần nữa thì Dư Y bỗng giữ lấy hai vai của anh, cuối đầu hôn lấy anh.

Cô có chút không quen, mùi vị trên môi vừa xa lạ vừa quen thuộc. Đối phương vẫn không nhúc nhích, cô trợn tròn mắt cọ xát môi của anh. Chỉ nhìn đến ánh mắt lạnh như băng của anh thì Dư Y run sợ, ôm sát cổ anh. Trần Chi Nghị ở sau lưng giận dữ hét lên: “Nhất Nhất!” Liền nghe thấy một cái đấm nặng nề, có tiếng đánh nhau, còn có tiếng dao phay va chạm với mặt đất.

Dư Y không nhìn tới, vừa hôn vừa nói: “Thả anh ta ra, đừng làm khó tôi.”

Nguỵ Tông Thao nói: “Tại sao tôi phải nghe lời em?”

Âm thanh ở sau lưng càng ngày càng vang, tim cô đập bùm bùm không ngừng: “Rốt cuộc là anh có thả ra không?” Môi còn dán lên môi của Nguỵ Tông Thao, âm thanh bị thổi vào trong miệng của đối phương.

Trong mắt Nguỵ Tông Thao rốt cuộc có ánh cười. Anh thình lình ôm Dư Y, ép Dư Y cưỡi lên trên đùi mình. Nghe thấy Dư Y kêu lên một tiếng, Nguỵ Tông Thao cười nhẹ: “Em thật hung dữ.”

Anh vung tay lên, mấy người Trang Hữu Bách rốt cuộc rời đi, tiếng hét của Trần Chi Nghị dần dần mất hẳn. Nguỵ Tông Thao nhìn Dư Y vỗ ngực, Dư Y vừa muốn giãy dụa, Nguỵ Tông Thao cũng không cho phép cô qua cầu rút ván. Không bao lâu sau thì hai người liền cấu xé với nhau, Dư Y vừa đập vừa cắn, Nguỵ Tông Thao ở bên tai cô kiên nhẫn dỗ dành. Trong rạp hát to như vậy chỉ có âm thanh bị ép đến cực thấp của bọn họ. “Có nhớ tôi hay không?”

Dư Y trả lời không được, cắn lên đầu vai Nguỵ Tông Thao để kềm chế tiếng la. Nguỵ Tông Thao ôm sát cô, hỏi liên tiếp không ngừng: “Tôi nhìn thấy em nửa đêm từ cabin đối diện đi ra, em vào làm cái gì?”

Anh không cần Dư Y trả lời, chỉ đem cô làm cho nói không nên lời, cuối cùng anh rốt cuộc nói: “Tôi rất nhớ em.” Anh hôn Dư Y, dừng lại tất cả động tác, cẩn thận từng li từng tí hôn lên môi cô, sức lực trên tay cũng hết sức dịu dàng: “Làm sao em chạy trốn nhanh như vậy…”

Đầu Dư Y đầy mồ hôi, cuối cùng ngưng giãy dụa.

Thức dậy lần nữa, Dư Y lặng lẽ thở dài.

Ánh mặt trời sáng rực rỡ, gió biển dìu dịu. Diện tích bên trong cabin có ban công xa hoa lớn gấp mười lần, đầy đủ mọi đồ dùng và đồ điện gia dụng.

Cô có thể thấy gió biển giương tay, xốc lên bức màn trong suốt sáng chói, chậm rãi mơn trớn lên cánh tay của cô đang đặt ở ngoài chăn, vừa dịu dàng lại thoải mái.

Nguỵ Tông Thao đang hôn cô, ôm lấy eo cô từ sau lưng, bàn tay nắm lấy bầu ngực của cô không ngừng vuốt ve, cúi đầu nói: “Ba tháng không muốn em, thiếu chút nữa là tôi vào không được.”

Dư Y cười nhạo: “Anh lại muốn làm tình với tôi?”

“Chẳng lẽ em muốn nói chuyện tình cảm với tôi?” Nguỵ Tông Thao hỏi lại, cầm lấy bả vai Dư Y, rủ mắt nhìn vẻ biểu cảm của cô, thấy sắc mặt cô không thay đổi mới thở dài một hơi, ôm lấy cô dựa vào đầu giường, nhưng câu đầu tiên là hỏi: “Có phải tiền sắp xài hết rồi hay không?” Anh cười một tiếng: “Phương pháp bỏ chạy này của em chỉ có thể phá sản.”

Anh vuốt ve mái tóc dài của Dư Y, độ dài không khác biệt lắm với ba tháng trước. Cô đã cắt sửa qua, giống như chưa bao giờ rời đi. Nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn thì gầy đi một chút, rõ ràng là trước đó anh đã nuôi cô mập lên rồi.

Nguỵ Tông Thao nhìn cô chăm chú, hỏi: “Trăm phương nghìn kế chuẩn bị kế hoạch chạy trốn hai tháng, bây giờ thất bại trong gang tấc, có phải là rất hận tôi hay không? Tôi biết em không tình nguyện, nhưng mà không nghĩ tới sau hai tháng em vẫn không tình nguyện.”

Anh nâng cằm Dư Y lên: “Tôi muốn biết nguyên nhân.”

Lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, một phút trước còn chủ động hôn anh, giây tiếp theo thì đã biến mất vô tăm tích. Nguỵ Tông Thao đoán được khúc mắc của cô nhưng vẫn muốn chính miệng cô nói ra.

Dư Y há miệng thở dốc, có chút khó mà mở miệng. Nguỵ Tông Thao mở lời giúp cô: “Tựa như em không thể đối mặt với ông nội của em, bỏ đi lại chính là năm năm. Hiện giờ em không thể đối mặt với tôi, vừa nghĩ đến là bỏ đi, đến tột cùng thì có cái gì ghê gớm lắm mà em phải giận chó đánh mèo với tôi?”

Dư Y sửng sốt, trong mắt ẩn chứa sự tức giận, gạt đi cái tay ở trên cằm, muốn đứng dậy. Nguỵ Tông Thao lập tức túm cô lại, nói: “Bây giờ em muốn chạy đi đâu? Nghĩ là em còn có thể chạy trốn? Không bằng nói rõ ràng, tôi không muốn em rời đi lần nữa!”

“Anh không muốn tôi rời đi lần nữa?” Dư Y giãy khỏi anh, bị anh làm cho nổi giận: “Anh nói anh không nghĩ là sau hai tháng tôi vẫn không tình nguyện. Anh thì thật tốt, sau hai tháng vẫn không muốn trả lại tôi giấy tờ tuỳ thân.”

“Đó là bởi vì tôi biết em không tình nguyện!”

“Chúng ta đây cũng vậy!” Dư Y nhíu mày, nhìn thẳng anh: “Ngay từ đầu chúng ta không có thể nói là bình đẳng. Anh ngoại trừ cưỡng ép tôi thì không muốn làm chuyện gì khác. Tôi có thể chịu đựng hai tháng không có nghĩa là tôi có thể chịu ba tháng. Ngày hôm qua lại là như vậy, còn đánh nhau ở trước mặt tôi. Cái anh cần chính là một người phụ nữ làm ấm giường cho anh mà thôi!”

Ánh mắt Nguỵ Tông Thao nặng nề, chỉ nói ba chữ: “Em nói thiệt?”

Dư Y ngưng lại, thẫn thờ ngồi ở mép giường, nhìn về phía trước, gương mặt không chút thay đổi.

Ba tháng không gặp, anh cũng không gầy gò tiều tuỵ gì, nhưng dường như hai bên mép tai có thêm ít tóc con. Tối hôm qua anh giận dữ không cách nào che dấu, khi hôn cô thì hết sức dịu dàng, nhưng lại không có khống chế giống như ngày thường. Lúc này đây mắt anh sâu thẳm như biển, trong mắt chỉ có ảnh ngược của cô.

Dư Y trừng mắt nhìn, hơi chua xót một chút, nói: “Tôi nhìn thấy anh thì sẽ nghĩ tới cha tôi, tôi thật khổ sở, anh nói rất đúng.”

Cô cúi đầu, gió biển thổi sợi tóc của cô phất phơ, trên ngừơi có chút cảm giác mát mẻ, lạnnh lẽo tiến vào trong lòng. Cô không dễ chịu chút nào, không thể đối mặt với cha thường tìm về trong mộng, rất nhiều lúc cô không biết phải làm sao. Nguỵ Tông Thao nói muốn dẫn cô đi Singapore, mang cô tới đó làm cái gì? Chẳng lẽ đem tương lai của cô cột vào một chỗ với người đàn ông này?

Cô sợ hãi do dự, lại thấy được cảnh cha cùng cô gặp mặt lần cuối ở trong tù. Vì sao năm đó cô không sớm nói ra nguyên nhân? Cô đem mọi lý do đổ hết lên trên người phụ nữ kia. Bây giờ lại quẳng người phụ nữ kia đến trên người Nguỵ Tông Thao.

Suy nghĩ của cô thật hỗn loạn. Cô biết Nguỵ Tông Thao thật sự muốn mang cô đi. Cô không muốn tương lai của mình thoát khỏi bàn tay của cô, cho nên đã rời khỏi anh. Bây giờ lại bị anh tìm về, đi loanh quanh lại trở về điểm ban đầu. Cô trốn không thoát khỏi chiếc du thuyền này.

Nguỵ Tông Thao đột nhiên nói: “Nhất Nhất, chúng ta nói chuyện yêu đương đi.”

Dư Y sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía anh. Thân trên Nguỵ Tông Thao cởi trần, bắp thịt cường tráng, phản chiếu dưới ánh mặt trời. Anh lại cười nói: “Tôi sẽ không giữ giấy tờ tuỳ thân của em, chúng ta thật sự nói chuyện yêu đương…”

Anh hôn cô, dịu dàng yêu thương. Ánh mặt trời trên biển lấp loáng chiếu vào trong phòng, bên tai dường như có tiếng chuông rung động.

Chương 51

Nguỵ Tông Thao muốn nói chuyện yêu đương, hôn Dư Y xong sau đó thì không có một động tác nào khác. Anh không cần Dư Y trả lời, cho rằng chuyện yêu đương đã được quyết định, giữa trưa gọi cơm thì thuận tiện kêu nhân viên phục vụ mang tới một bó hoa tưới. Anh đưa cho Dư Y, nói: “Tặng cho em.”

Dư Y còn đang mặc áo ngủ màu trắng, tóc sau khi tắm rửa vẫn chưa khô, gió biển thổi có chút lạnh lẽo, khi bước đi thì thân thể hơi đau đớn, ngồi xuống mới cảm thấy thoải mái một chút. Cô nhìn bó hoa được đưa đến trước mặt, mím môi im lặng một lát mới nhận lấy: “Cám ơn.” Cô thảy qua một bên, cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn, ăn một hồi thì cúi đầu hỏi: “Trần Chi Nghị ra sao rồi?”

“Còn sống.”

Động tác của Dư Y ngưng lại, nói: “Tứ chi còn hoàn chỉnh không?”

Nguỵ Tông Thao cười: “Đều hoàn chỉnh.”

Dư Y lại cúi đầu: “Anh biết là tôi và anh ta không có gì, thả anh ta ra đi.”

“Được.” Thẳng thắn khiến cho Dư Y sửng sốt.

Hai giờ sau Nguỵ Tông Thao mới xuất hiện ở cabin giam giữ Trần Chi Nghị.

Phòng không có cửa sổ, so với cabin thì rộng rãi hơn nhiều, có cái bàn cùng một ít cụng cụ, dường như cách động cơ gần hơn một chút. Trần Chi Nghị không xác định được đây là đâu. Anh ta bị nhốt vào đây từ tối hôm qua, cho tới bây giờ còn chưa có được một giọt nước, chưa có ăn cơm. Dạ dày không ngừng co thắt, có muốn ói cũng không ói được. Vết thương trên người cùng trên mặt anh ta còn đau âm ỷ.

Anh ta ngồi trong bóng tối mờ, trên mặt không biết là có biểu cảm gì. Bốn phía yên tĩnh giống như là trong thế giới riêng. Khi cửa được mở ra thì anh ta cũng không có phản ứng gì cả.

Nguỵ Tông Thao kéo qua một cái ghế, ngồi xuống, mồi một điếu thuốc hút một hơi, hỏi: “Muốn sao đây?”

Trần Chi Nghị không có đáp lại. Nguỵ Tông Thao nói tiếp: “Dường như Nhất Nhất không có bất mãn mùi thuốc lá, nhưng tôi sẽ hút ít đi. Cũng không biết là cô ấy có đoán được hay không, cô ấy có gai mắt không?”

“Gai mắt người khác, không gai mắt bản thân mình.” Trần Chi Nghị rốt cuộc mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn một chút, có chứa ý cười mờ nhạt: “Trước kia tôi hút thuốc, cô ấy luôn nhíu mày, nhưng mà cô ấy có lòng ham học hỏi, biết đoạt lấy điếu thuốc của tôi hút thử.”

Thật ra thì Trần Chi Nghị không có hút thuốc lá. Có một vụ án lớn trong cục cảnh sát, anh ta nghĩ đến liền phiền lòng, lúc rãnh rỗi thì mồi một điếu thuốc lá hút.

Trần Chi Nghị vỗ đầu cô một cái, dạy dỗ nói: “Con nít mà hút thuốc cái gì!”

Dư Y không cùng anh nói lời vô ích, đoạt lấy thuốc lá ở trong tay anh liền hút một hơi. Cô lập tức ho khan không ngừng, xong lại thử hút nữa. Vẫn làm đi làm lại nhiều lần cho đến nửa điếu thuốc nhưng cô vẫn không học được hút thuốc như thế nào. Cô học cái gì cũng nhanh cả, duy chỉ có chuyện này khiến cho người ta hoài nghi chỉ số thông mình, cố chấp đến nổi cáu. Mỗi lần cô nhìn thấy thuốc là đều vô cùng căm phẫn không thôi.

Sau này Trần Chi Nghị yêu cô rồi, đến ở sát vách nhà trọ của cô, thường xuyên thấy cô mặt không chút thay đổi ngẩng đầu nhìn trời. Ban ngày hay ban đêm cô vẫn nhìn, nhất là sau khi Nhạc Bình An tới, Dư Y thường có thể ngồi yên lặng ở ban công một ngày.

Trần Chi Nghị mua đến một gói thuốc vị bạc hà cho cô. Dư Y cười khẽ: “Thật ra tôi không học nữa, hút thuốc hại đến sức khoẻ. Tôi chỉ là ham chơi mà thôi.”

Cô ham chơi, chẳng qua là làm cho khói đi một vòng ở trong miệng rồi lại phun ra. Ngoại trừ lần đầu tiên cô hít thẳng vào cổ họng, sau đó thì chưa bao giờ để cho khói đi vào cổ họng.

Cô châm một điếu thuốc, nhìn khói thuốc lượn lờ, hai con mắt ẩm ướt, vẫn không có hít khói vào. Cô yêu quý bản thân mình, có đôi khi yêu quý đến ích kỷ. Cho dù cô nhuộm mái tóc dài thành màu tím, bề ngoài trông rất nổi loạn nhưng cô vẫn giành được vị trí thứ nhất trong học tâpj, biết như thế nào mới là tốt nhất cho bản thân mình.

Trần Chi Nghị thong thả không gấp gáp, dạ dày rất không thoải mái, anh ta cười nói: “Cô ấy mặc kệ làm chuyện gì cũng sẽ không bạc đãi bản thân mình, tựa như cô ấy muốn rời khỏi anh, đã sớm chuẩn bị muốn kiếm một khoản tiền. Khi ở thành phố A tôi đã ở đối diện với biệt thự của anh. Khi cô ấy ra cửa thì tôi liền đi theo sau cô ấy. Cô ấy làm cái gì tôi đều biết cả. Anh thật sự không thể lý giải được cô ấy, cô nàng này thật sự khiến cho người ta đau đầu.”

Nguỵ Tông Thao cười một tiếng, tràn đầy hiểu biết: “Tôi biết.” Anh đứng lên, chậm rãi đến gần Trần Chi Nghị, từ chỗ sáng tỏ đi đến chỗ không ánh sáng, trên mặt dần dần bị bóng râm che kín.

Một luồng gió nổi lên, Trần Chi Nghị thậm chí có thể nghe thấy “vụt” một tiếng, trên ngực liền truyền đến đau đớn. Anh ta bị một đá ngã trên đất. Hai chân Trần Chi Nghị đá về phía anh, chống mặt đất nhảy đứng lên. Nắm đấm đánh úp lại, anh ta quơ tay ngăn cản, dùng nắm đấm tấn công. Nắm đấm của đối phương vừa nhanh lại mạnh, mỗi chiêu đều tập kích chỗ hiểm, hoàn toàn không để lại đường sống. Mắt Trần Chi Nghị trầm xuống, sau khi tiếp được mấy chiêu thì dịch dạ dày cuồn cuộn, thắt lưng lập tức bị tập kích, trước khi ngã sấp xuống thì áo bị túm lấy. Anh ta bị quẳng mạnh vào vách tường, mặt bị đập dán vào tường, cuối cùng “thịch” một tiếng, anh ta bị ném lên trên mặt đất, tiếp theo sau đó thì bị chân giẫm nghiến lên.

Giọng nói của Nguỵ Tông Thao âm trầm: “Cô ấy khiến cho người ta đau đầu, sau này là chuyện của tôi. Tôi không quẳng anh vào vùng biển quốc tế là vì dỗ dành cô ấy.” Anh dùng sức dưới chân, Trần Chi Nghị rên lên một tiếng. “Anh nhớ cho kỹ, từ này về sau Dư Y là tôi quản. Nếu cô ấy lại dám rời khỏi tôi nửa bước, tôi sẽ không tốt tính như bây giờ!”

Khi Nguỵ Tông Thao trở lại thì không thấy Dư Y ở trong phòng, sắc mặt của anh không được tốt lắm. Trang Hữu Bách vội vàng nói: “Cô Dư buồn chán, nói đi sòng bạc một vòng. Tôi đã kêu nhân viên của du thuyền đi theo cô ấy.”

Nguỵ Tông Thao gật đầu một cái, đi về phía sòng bạc, nói: “Đừng để cho cô ấy phát hiện, cô ấy không thích bị người ta đi theo.”

Trong sòng bạc toàn là đầu người di chuyển. Ban đầu Dư Y thầm nghĩ đi ra tìm rượu uống, ở quầy bar của sòng bạc gọi một ly rượu. Bên cạnh có một người đàn ông đến gần cô: “Ban ngày mà uống rượu mạnh?” Là một người đàn ông tóc vàng, khuôn mặt cực kỳ đẹp trai.

Dư Y cùng anh ta nói chuyện, chỉ chốc lát sau thì người đàn ông có việc nên cáo từ. Dư Y xuống hết rượu liền di chuyển đến sòng bạc.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog